Người Ðạo Sĩ Chí Hiếu
Ngày xưa có một vị Ðạo Sĩ tên là Quang Thiểm, nhà nghèo, cha mẹ bị mù. Ðạo Sĩ luôn hầu hạ cha mẹ suốt ngày đêm. Nhận thấy người đời ham danh trục lợi, không chịu làm lành, tránh dữ cho nên Ðạo Sĩ đem cha mẹ vào rừng, dựng một căn chòi nhỏ để phụng dưỡng cha mẹ và lo tu học. Quang Thiểm không bao giờ sát hại súc vật, hằng ngày vào rừng kiếm trái cây, rau cải về nuôi cha mẹ.
Gần chỗ Ðạo Sĩ ở, có một con suối nước mát trong vắt, cây cối chung quanh um tùm, có nhiều trái cây thơm ngon. Một buổi trưa mùa hè, Quang Thiểm đến suối hái quả và lấy nước về cho cha mẹ dùng, gặp lúc vua Ca Di vào rừng săn bắn ở gần đó. Nghe tiếng sột soạt bên bờ suối, nhà vua tưởng là hươu nai nên dương cung bắn. Mủi tên cắm phập vào hông Quang Thiểm, chàng té nhào xuống dòng suối bất tĩnh.
Nhà vua và quân lính chạy lại, thấy Quang Thiểm bị thương, mọi người tìm cách cứu, khi hồi tĩnh Ðạo Sĩ biết mình bị bắn và khó có thể thoát chết nên than rằng:
– Các ngài ơi, thân tôi dù có chết cũng đành cam chịu. Ngặt vì tôi còn cha mẹ mù lòa không ai nuôi dưỡng, chắc phải chết đói. Kính lạy Phật Trời xin hiểu thấu cho con nông nổi nầy và cứu độ cho cha mẹ con được nhiều may mắn. Dứt lời chàng tắt thở.
Vua Ca Di nghe xong liền sa nước mắt và than thở:
– Ôi, ta thật là một kẻ bất nhân, chỉ vì ham giết hại thú vật để vui chơi và ăn cho ngon miệng mà bắn lầm một người đại hiếu như thế này!
Nhà vua tìm đến nơi cha mẹ của Quang Thiểm ở để đem về săn sóc nuôi dưỡng. Cha mẹ Quang Thiểm khi nghe tin con chết liền kêu gào thảm thiết. Cả hai lần mò đến xác con. Thảm thay ông rờ mặt mày, bà vuốt ve tay chân rồi cả hai nguyện nhịn đói để chết theo đứa con hiếu thảo.
Cảm động trước cảnh ấy nên một vị thần hiện xuống cứu cho Quang Thiểm sống lại. Cha mẹ và con mừng rỡ vô cùng rồi quỳ lạy tạ ơn vị thần cứu mạng. Sau đó chàng dìu cha mẹ trở về chòi cũ.
Ðứng trước lòng hiếu thảo của Quang Thiểm, tình cốt nhục đậm đà của cha mẹ mến thương con và sự linh ứng của vị thần cứu mạng, vua Ca Di hồi tâm, sám hối từ đó về sau không săn bắn nữa và chuyên lo làm điều lành.
Ðạo sĩ Quang Thiểm là tiền thân của đức Phật Thích Ca, cha mẹ Ðạo sĩ là tiền thân vua Tịnh Phạn và Hoàng Hậu Ma Gia. Vua Ca Di là tiền thân của ngài A Nan.
The Very Pious Monk
Once upon a time, there was a monk named Quang Thiểm. He was born and raised in a poor family. His parent were blind. Day and night, the monk helped out his parents. He recognized that people lived in a life filled with greediness for fame. Therefore, he took his parents into the woods, built a small wooden shed to stay, and studied Buddha’s teachings. Quang Thiểm never killed an animal. Instead, he went into the woods everyday to picked fruit to feed his family.
Close to his shed, there was a creek with clear, cool water, and lot of tree and good fruits.
One summer afternoon, Quang Thiểm wen to the creek to pick fruits and get water for his parents while King Ca Di was hunting nearby. Hearing the noise, the king thought it was a deer so he raised the crossbow and shot. His arrow hit the side of Quang Thiểm’s stomach, knocked him down into the creek.
The king and his guards ran to the creek. Seeing what had happened, they tried to rescue Quang Thiểm. When he regained consciousness, Quang Thiểm realized he wouldn’t be able to survive. Therefore, he pleaded: “Your Majesty! I don’t mind if I die. However, I have parents who are blind. I am afraid no one will take care of them, and they will end up starving to death. Oh! My Buddha, please understand my situation and help my parents.” Then, he passed away.
Hearing Quang Thiểm’s last wish, the king mourned with tears falling: “Oh! I am such an insensitive person. Just because I love to hunt animals for fun and for satisfying my taste, I have now killed an innocent person.”
The king, then, went to find Quang Thiểm’s parents to bring them back to the palace to take care of them. But when hearing the bad news of their son, the parents cried painfully. Finding their ways to their son’s dead body, both touch his body gently and swore to starve themselves to die with their pious son.
Emotionally touched by the scene, an angel appeared and brought life back to Quang Thiểm. All three of them knelt down and thanked to the angel. Then, Quang Thiểm helped his parents back to the wooden shed.
Inspired by Quang Thiểm’s love for his parents and the angel’s reviving of Quang Thiểm’s life, the king regreted his bad past actions and vowed not to hunt again but to do good deeds from now on.
Quang Thiểm was the past life of Shakyamuni Buddha. His parents were the past lives of King Tịnh Phạn and Queen Ma Gia. King Ca Di was the past life of A Nan.