Con Sư Tử Trọng Pháp
Ngày xưa, tại khu rừng nọ có con sư tử tên là Kiên Thệ, lông óng ánh sắc vàng, sức mạnh địch hơn ngàn con vật khác. Mỗi lần Kiên Thệ rống lên vang động cả khu rừng, chim đang bay bị rớt xuống và loài thú khiếp sợ ẩn tránh thật xa. Trong rừng có một vị Sa Môn rất oai nghiêm thanh tịnh, hiền từ và vui vẻ. Sư tử thường đến gần để nghe tụng kinh, giảng đạo. Lúc bấy giờ có một người thợ săn thấy bộ lông sư tử đẹp nên muốn giết để lột da đem dâng vua lảnh thưởng. Người thợ săn nghĩ rằng: “Sư tử là chúa các loài thú ta không thể nào dùng cung tên và đặt bẩy để bắt được vì sức mạnh phi thường của sư tử, chỉ có cách giả dạng một vị Sa Môn chờ sư tử đến gần rồi dùng tên độc bắn vào chổ hiểm để hạ sát”. Nghĩ kế xong người thợ săn liền cạo đầu khoác áo cà sa, giả vị Sa Môn ngồi dưới gốc cây. Quả nhiên sư tử đến gần để nghe giảng pháp. Người thợ săn lén dùng tên độc bắn vào mắt sư tử. Sư tử đau quá rống ngược lên muốn nhảy đến vồ chết vị Sa Môn giả hiệu kia, nhưng lại nghĩ rằng: “Người kia mặc chiếc áo cà sa tức là biểu hiệu của Ðức Phật, nay ta sát hại không khó gì nhưng sợ phạm đến màu áo tượng trưng cho Ðức Phật. Nghĩ vậy nên sư tử bèn nuốt giận chịu đau và chết chứ không dám động đến vị Sa Môn vì sợ chạm đến hình dung chư Phật.
Khi sư tử Kiên Thệ bị thuốc độc thấm chết, người thợ săn liền lột da đem dâng vua. Nhưng khi nghe thuật lại câu chuyện, nhà vua thấy được ác tâm tàn bạo của người thợ săn và cảm phục trước tinh thần kính trọng Tam Bảo của sư tử Kiên Thệ, bèn hạ lệnh chém người thợ săn và đem xác sư tử làm lễ siêu táng như một vị Sa Môn.
Sư tử Kiên Thệ là tiền thân của đức Phật Thích Ca.
The Story Of Buddha’s Past Life
The Lion That Respects Dharma
Long time ago, in a forest, there lived a lion named Kiên Thệ. His hair sparkled like gold, and he was stronger then thousand animals combined. Each time Kiên Thệ roared, the echo vibrated throughout the forest, causing the flying birds to fall to the ground and the other animals to run and find places to hide. In the forest, there also lived a Buddhist monk who led a solemn life. He was always peaceful and happy.
At the same time, there was a hunter who saw the beauty in the lion’s fur. He wanted to kill the lion, so he could skin it to offer to the king for a prize. The hunter thought: “Lion is the king of all other animals; therefore, it is impossible to use bow and arrows or traps to capture such a strong animal. The only option is to pretend to be a Buddhist monk, wait for the lion to get very close, and then use a poison arrow to kill it.” After careful planning, the hunters immediately shave his head, changed his clothes similar to what the Buddhist monk wore, and sat under the tree to wait for the lion’s arrival.
As usual, the lion came to listen to Buddha’s teaching. The hunter sneaked up quietly and shot the poison arrow into the lion’s eye. The lion roared in agony and tried to get up. It was about to jump onto the fake Buddhist monk to kill him when a thought came to its mind: “That person wearing the Buddhist monk’s clothes symbolize Buddha. It is not difficult to kill the fake monk, but I will damage the color of the cloth that symbolize Buddha.” Thinking that way, the lion swallowed the pain and died without touching the fake monk.
After Kiên Thệ slowly died from the poison arrow, the hunter immediately skinned it beautiful fur and brought it to the king for a prize. After listening to the hunter’s story, the king recognized the hunter’s cruelty and was stuck with admiration of how much the lion respected the Three Jewels. The king then ordered the hunter beheaded, and the lion’s body cremated in similar ceremony like that of a Buddhist monk.
The golden lion, Kiên Thệ was one of Buddha’s previous life.