Con Nai Hiền
Thuở xưa ở một khu rừng bên bờ sông Hằng nước Ấn Ðộ có một con Nai lông vàng óng ánh tuyệt đẹp, nói được tiếng người. Nai rất hiền và được sự kính mến của những súc vật khác trong rừng.
Một hôm Nai Hiền ra bờ sông xem nước lụt, bỗng nghe tiếng kêu cứu của một người bám vào khúc gỗ trôi lăn theo giòng nước chảy mạnh.
Thấy vậy động lòng thương, Nai hiền liều mình nhảy xuống nước cứu người ấy vào bờ. Cứu xong Nai Hiền quá mệt nhưng vẫn cố đứng cạnh chăm sóc vì nạn nhân bất tĩnh. Khi tỉnh dậy người kia lấy làm mừng rỡ nhưng không biết ai đã hy sinh cứu mình. Ngơ ngát nhìn chung quanh chỉ thấy nai Hiền, ông ta liền sụp lạy tạ ơn Nai. Nai bảo ông ta trở về nuôi nấng vợ con và dặn ông ta không được cho ai biết là có Nai ở đây.
Lúc bấy giờ trong cung điện , Hoàng Hậu nằm mộng thấy con Nai Hiền rất đẹp đang thuyết Pháp bằng tiếng người. Bà yêu cầu nhà Vua cho người tìm bắt Nai. Nhà Vua liền ra lệnh:
– Nếu ai bắt được Nai hoặc chỉ chổ Nai ở sẽ được trọng thưởng.
Nghe được tin ấy người được Nai cứu vì quá tham giải thưởng to lớn liền quên lời dặn của Nai Hiền nên dẫn nhà Vua đi bắt Nai.
Khi nhà Vua và quân lính đến chổ Nai ở, Nai lấy làm lạ hỏi nhà Vua:
– Vì sao nhà Vua biết tôi ở đây? Nhà Vua chỉ vào người được Nai cứu và bảo:
– Chính người nầy đã dẫn ta đến đây. Sau đó nhà Vua nhìn vào người kia thì thấy mặt mày tự nhiên đầy máu mủ. Nai Hiền nói với Vua:
– Ðó là quả báo của kẻ quên ơn người giúp mình, vì tôi đã cứu người đó khỏi chết.
Nhà Vua hiểu chuyện lấy làm tức giận định hạ lệnh giết người kia. Nai hiền liền xin nhà Vua tha cho người ấy. Nhà Vua cảm phục Nai Hiền nên tha cho người đó và bỏ ý định bắt Nai Hiền.
A Compassionate Deer
Once upon a time, in a forest near the Indus river, India, there was a deer with beautiful golden skin that could talk. All other animals in the forest respected and loved the Golden Deer for its kind heart.
One day, the Golden Deer went to the river to see the flooding, he heard a voice asking for help of person holding on a log, which was washed away by strong current. With the gentle nature, the deer could not resist in helping, he jumped into the river to save the drowning man. Drained of energy after performing the good deed, the Golden Deer still cared for the unconscious victim. He stayed with him and kept other animals away. After a while, the man regained his consciousness and awoke. He was very happy to be alive but did not know who had saved his life. Looking around for someone, he only saw the Golden Deer, he understood immediately. He then knelt and bowed the Golden Deer with gratitude. The Golden Deer told him to go home with the family and asked the man not to let anyone know the Golden Deer lived in that forest.
During that time, at the King’s palace, the Queen dreamed of a Golden Deer could talk and was spreading Buddha’s teachings. She told the King of her dream and asked that the Golden Deer be captured. Immediately the King commanded:
– “Whoever can capture the Golden Deer unharmed will be rewarded generously.”
When the man whose life was saved by the Golden Deer heard the news, especially the rewards, he instantly forgot his promise to the Golden Deer. Greed had taken over, he guided the King to the Golden Deer’s dwelling place.
After the King and his soldiers got there, the Golden Deer asked the King with suprise:
– “How did you know where to find me?” The King then pointed at the man and said:
– “He guided me here.” As he said it he turned to look at the man to see that his face was covered with blood. The Golden Deer spoke:
– “That is the consequence of an ungrateful action, forgetting those who had helped us. I saved him from drowning in that river!”.
Understood what had happened, the King was upset. He ordered the man to be executed immediately. The Golden Deer then asked the King to forgive the man. The King was touched and admired the Golden Deer’s compassion. He revoked his order and freed the man. He also dismissed the idea of capturing the Golden Deer and forbade people to harm the Golden Deer